Chồng ở tuổi 81, vợ cũng đã ở tuổi 75, nhưng mỗi lời bác trai hay bác gái nói ra, đều vừa ý nhau đến kỳ lạ

Và chung cục, nhà tình thương đã được thành lập. Lúc nào gấp quá thì tôi nhờ chồng làm hộ”, bà vui vẻ. Vợ chồng bác Đào có 4 người con đều thành đạt, đặc biệt, nhắc đến cô con gái đang làm giảng sư Học viện Âm nhạc Quốc gia Đặng Châu Anh, đôi mắt đã hằn nhiều vết chân chim ranh hẳn lên. Khó khăn nhất là thời khắc năm 2000, khi Quỹ được sự tài trợ của một nhà buôn người Ý, thành lập Nhà tình thương trên khuôn viên 500m 2 thuê được của tư nhân.
Nhưng rồi, hôm sau, bác lại xách túi xuất phát. Rốt cục, để kiệm ước, bà chuyển văn phòng của Quỹ về nhà riêng. Có nhẽ, thế cục vất vả của một cô bé quê xứ Nghệ mới 14 - 15 tuổi đã dám một mình ra Hà Nội để được đi học cấp 3 với muôn ngàn gian lao đã khiến bác luôn trằn trọc về những giấc mơ được học hành của những em bé nghèo. 700 suất học bổng cho học trò, sinh viên nghèo trên toàn quốc với số tiền trên 6,5 tỷ đồng, trao tặng 11 nhà tình thương và xây dựng 1 nhà mẫu giáo.
Bác đã vận động sự ủng hộ của nhiều nguồn tài trợ với tổng số tiền đầu tư trên 84 nghìn USD, thành lập dự án xây dựng nhà tình thương ReOrient năm 2000 và nuôi 30 cháu mồ côi bố mẹ đến từ nhiều tỉnh trên toàn quốc. Những trường hợp được bác giúp đỡ, phần lớn đều là các em mồ côi cha mẹ, hiếu học. Chỉ duy trì một số các bạn hợp tác viên thôi. Mỗi ngày, bác Đào lại thấy cuộc sống có ý nghĩa hơn vì đã giúp thêm được nhiều cảnh ngộ khó khăn.
Những việc như gõ văn bản, làm đơn từ, công văn tôi cũng tự làm. Ở đâu cũng có người tốt và người xấu cùng tồn tại, dù đó là nước Ý hay Việt Nam”. Hỏi chuyện về tình hình hoạt động của Quỹ hiện giờ, bác Đào cười nhẹ: “Chính vì khi đi xin tài trợ, tôi không xin dư lên đồng nào, cần bao lăm suất học bổng, tôi xin đúng chừng ấy tiền, nên kinh phí chi trả cho Quỹ như thuê văn phòng ở Kim Đồng, trả lương mấy bạn viên chức rất khó khăn”, bà kể.
“Tôi hiện vừa là thầy, vừa là thợ, không có viên chức nào khác nữa. Thời khắc đầu khi Quỹ được thành lập năm 1997 dưới sự bảo trợ của Hội Sinh viên TP và Hội đồng bảo trợ quỹ, vỏn vẹn chỉ có 4 người với các chức phận Giám đốc, Phó Giám đốc, kế toán và trợ lý.
Nhưng không phải có ý định lập nhà tình thương là thành lập được ngay. Già rồi, tay run, gõ nửa buổi mới xong một trang A4. Những lúc khỏe, Giáo sư Đặng Hữu vẫn cùng vợ đi trao học bổng cho các cháu. Những lúc ấy, một người phụ nữ đã lên tuổi bà như bác cũng chỉ biết lặng lẽ và buồn. Năm 2009, năm trước hết hiệp tác, phía nhà băng chỉ đồng ý trợ giúp Quỹ 10 triệu đồng.
Là một trong 10 gương mặt tiêu biểu được đề cử xét tặng danh hiệu Công dân ưu tú Thủ đô năm 2013, công việc mà bác Chu Anh Đào khá âm thầm, lặng lẽ.
“Nếu cần 50 suất học bổng, tôi sẽ xin đủ 50 suất, sau đó tổ chức cho nhà tài trợ xuống tự trao, không thiếu một đồng nào.
Tuổi đã cao, đôi chân đã mỏi mệt, nhưng ngày ngày, bác Đào vẫn đau đáu nỗi niềm khi nghĩ tới hàng trăm, hàng nghìn các em sinh viên, học sinh đang gặp tình cảnh khó khăn chưa được viện trợ.
Ông thanh minh nghi ngại với bác Đào. Bác Đào nhẹ nhõm: Nếu không có sự ủng hộ, đồng hành của ông ấy, bác cũng chẳng thể dồn tâm sức để hoàn thành những công việc thiện nguyện trong gần 20 năm qua.
Gia đình hòa thuận, suốt 49 năm là bạn trăm năm của Giáo sư Đặng Hữu, bác Đào luôn tự hào về người chồng hiểu vợ, chia sẻ với mình những điều vụn vặt nhất trong cuộc sống. Đón chúng tôi trong căn phòng khách giản dị, bác Đào ngồi cạnh người bạn trăm năm - GS. Vị lái buôn người Ý lúc đầu cũng tỏ ý nghi ngại khi nghe thông báo về nhiều nhà tình thương giả dạng, mạo danh làm từ thiện để trục lợi.
Một trong những nhà tài trợ “ruột” của quỹ là Viettin Bank. Các em được ăn học, vui chơi, chăm lo sức khỏe và học các lớp dạy nghề như may, vi tính, cơ khí, sơn mài.
Bởi vậy, nhiều doanh nghiệp đã trở nên bạn đồng hành của Quỹ nhiều năm nay”, bác nhỏ nhẹ. Nhưng với cách làm việc uy tín, hiệu quả của bác, số tiền của trợ đã lên tới 500 triệu đồng vào năm 2011-2013. Không chọn lựa nghỉ ngơi, sau khi nghỉ hưu, ngoài niềm vui nhìn thấy con cháu trưởng thành, bác Đào còn có thêm niềm ham mê khác, đó là mang niềm vui đến với các cảnh ngộ khó khăn, giúp các em học trò, sinh viên nghèo đấu thực hành được “giấc mơ đèn sách”.
Bác đã giải đáp: “Ông nhìn xem, bàn tay ông còn có ngón dài, ngón ngắn mà. Tự đi quãng nguồn tài trợ, bác kiêu hãnh chưa bao giờ mang thân gia thế đình để xin tiền. Dù sau này, vì những lý do khách quan, vị thương gia người Ý không còn khả năng tài chính tài trợ để duy trì nhà tình thương, nhưng các em đã từng sống tại đây vẫn nhớ tới bác Đào và liền tù tù gọi điện thăm hỏi ân nhân của mình.
Cũng đã có những lúc, bác đã phải nghe lời nói khó nghe của đối tác, gặp phải sự từ khước không mấy lịch thiệp. Với cách làm việc công khai, minh bạch, Quỹ hỗ trợ học trò, sinh viên nghèo Hà Nội đã dần trở nên địa chỉ tin tức cho các nhà tài trợ. Nhà tình thương là nơi nuôi dưỡng 30 em từ 10 tuổi đến 14 tuổi từ các thị thành cả nước. VS Đặng Hữu, nguyên Trưởng ban Khoa giáo Trung ương, nguyên Bộ trưởng Bộ Khoa học - Công nghệ và Môi trường.
Nhưng với gần hai mươi năm miệt mài, từ khi bắt tay thành lập và điều hành Quỹ hỗ trợ học sinh, sinh viên nghèo vượt khó Hà Nội, bác đã dai sức vận động, tầng và xin tài trợ trên 5.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét