Thứ Bảy, 28 tháng 9, 2013

Xót thương cho nguyện ước vụt tắt của đứa xu hướng bé mồ côi.

Đó là những lời nói hồn nhiên của cậu bé mồ côi cha từ năm lên bảy tuổi tên là Nguyễn Ngọc Thuần trú tại thôn Quảng Xá, xã Xuân Ninh huyện Quảng Ninh tỉnh Quảng Bình bị ung thư tuyến nước bọt thời đoạn cuối hiện đang điều trị hóa chất tại khoa Ung bướu bệnh viện TW Huế làm người mẹ và tuốt tuột mọi người xung quanh đều không thể không rơi nước mắt…  nguyện ước của đứa bé mồ côi  Những ngày cuối niên học 2012-2013, việc học của Thuần đã bị gián đoạn bởi ốm đau luôn nhưng nghị lực của cậu bé khiến bạn bè thán phục

Xót thương cho ước nguyện vụt tắt của đứa bé mồ côi

Mỗi lần xạ trị là một lần thắp lên hy vọng của gia đình, là một lần nối dài ước mơ về tương lai của cậu bé mồ côi cha.

Họ thương thằng bé mồ côi nhân từ chất phác ấy nhưng khả năng kinh tế cũng có hạn do đó họ cũng đành bất lực. Ngay cả con lợn nái mới hai lứa, người ta vào mua họ đưa cho chị 5 triệu đồng và còn đưa thêm mấy trăm cho chị gửi thăm cháu Thuần. Những tưởng đó là niềm vui và vinh hạnh của gia đình, bạn bè và thầy cô nhưng có lẽ đó là chiếc giấy khen học sinh giỏi rút cuộc của thế cuộc cậu bởi căn bệnh ung thư thời đoạn cuối đã cướp đi mai sau, mơ ước của Thuần – một đứa trẻ mồ côi đầy bất hạnh…  Chị Sâm bên con trong những ngày điều trị hóa chất tại BV Trung ương Huế  Kết thúc niên học, Mẹ Thuần vay mượn tiền từ làng trên xóm dưới để mang Thuần vào bệnh viện Trung ương Huế thăm khám, tại đây các bác sỹ khoa Ung bướu phát hiện ra Thuần mắc căn bệnh ung thư tuyến nước bọt giai đoạn cuối và ác nghiệt hơn căn bệnh của Thuần đã phát triển thành u lympho ác tính không Hodgkin (bệnh bạch cầu cấp), một căn bệnh hiếm gặp và sau khi tiến hành phẫu thuật cắt bỏ khối u, Thuần được điều trị hóa chất để kéo dài sự sống chứ không có bất kể một tia hy vọng nào cho ngày mai… Bà Dương Thị Hồng Sâm (43 tuổi, mẹ của Thuần) nghẹn ngào tâm tình, từ ngày bác sỹ bảo không còn bất kể một hy vọng nào cho cháu, tôi và mọi người giấu thông báo của cháu nên có nhiều câu nói làm mọi người rơi nước mắt.

Ngay cả việc con lợn nái trong nhà đẻ, bà con lối xóm cũng sang làm giúp và nuôi thay để chị Sâm có thời gian chăm con… Bán lũ lợn con, người mua chẳng cần mà cả, họ còn trả cao hơn cho chị. Mang hơn 7 triệu vào Huế, chưa được một tuần chị Sâm đã phải ngóng ra quê xem còn chỗ nào thân quen nữa để vay mượn cho cháu nhưng có lẽ, số người mà cho chị vay mượn “dày hơn cả mưa mùa lũ” nên việc dạo nguồn tiền chữa bệnh cho con chị ngày càng khó khăn hơn… Bao nhiêu mơ ước của đứa bé mồ côi đã vụt tắt, mơ ước lớn nhất là về Đồng Hới để xem họ múa Lân đêm Trung thu có khác với việc múa Lân của những đứa trẻ quê nó hay không có nhẽ chẳng bao giờ thực hiện được.

Cuộc sống khó khăn buộc những đứa trẻ ấy phải mưu sinh để đỡ đần cho cuộc sống, lo âu thuốc thang cho người mẹ nay ốm mai đau.

Mọi sự trợ giúp xin gửi về: - Chị  Dương Thị Hồng Sâm   (Đt: 01294. Trong mấy năm vừa qua, người anh của Thuần được đi làm mướn nhân ở nhà máy xi măng nhưng với đồng lương ít oi không đủ sống huống gì giúp lại gia đình. Đôi vai gầy của người mẹ nặng trĩu những gánh lúa để nuôi con giờ lại trĩu nặng gánh nợ về tiền bạc để hy vọng Thuần ở bên mình được ngày nào hay ngày đó… Chị Sâm đưa ánh mắt nhìn ra cửa sổ, ngoài trời những hạt mưa mùa lũ ngày một dày đặc hơn nhưng có lẽ ánh mắt ấy đang kiếm tìm một phép màu để đứa con thương yêu của chị có thể đứng dậy và tiếp tục bước đi bên chị những ngày còn lại của thế cuộc.

Gia tài lớn nhất của gia đình là sáu sào ruộng và cả ba mẹ con đều bám vào đó để sống. Mơ ước lớn nhất của cậu bé đó là mơ ước thi đỗ vào trường Đại học y học để làm bác sỹ về chữa bệnh cho Mẹ. Có lần, chị tôi hỏi cháu xạ trị có đau không, rụng tóc như thế cháu có sợ không? Thì cháu trả lời “con đau thì có đau, tóc có rụng thì mọc lại Dì lo chi rứa, con nghe bác sỹ nói con sắp lành bệnh rồi, sắp ra viện rồi Dì vô thăm ít lại cũng được, khi mô con ra viện con về Đồng Hới đi xem múa Lân kẻo năm mô cũng hứa với Dì mà chưa về được…” Theo lời chị Sâm thì chị và người nhà cũng đang đếm từng ngày của cháu.

Vậy nhưng, chỉ mơ ước nhỏ nhất đó là việc về Đồng Hới xem người ta múa Lân cũng chưa thực hành được… Chị Sâm cúi mặt, hai dòng lệ sốt dẻo chảy dài trên khuôn mặt gầy khô rồi im lặng…  Bi kịch của gia đình…  Bảy tuổi, bố của Thuần mất để hai anh em Thuần bơ vơ giữa đời.

103) xóm 5, thôn Quảng Xá, xã Tân Ninh, huyện Quảng Ninh, tỉnh Quảng Bình -  Quỹ Vòng tay bác ái   Báo Gia đình xã hội 138A Giảng Võ Hà Nội  Vĩnh Quý. 704. Tia xạ ở sọ, ghép tủy với số tiền hàng trăm triệu đồng là con số cực lớn biết xoay chạy được ở đâu cho cháu bây giờ… mẹ Thuần nói trong nước mắt. Những hôm chẳng thể đến trường, cậu bé Thuần ở nhà đọc sách và mượn vở của các bạn để chép lại bài, sự rứa của cậu bé đã được đền đáp bằng kết quả học tập loại giỏi trong 11 năm liền.

Lái buôn cảnh của Thuần, bà con lối xóm cũng là những người dân cày chất phác, nghèo khổ như nhau họ có được năm ba đồng đều dành cho gia đình Thuần mượn để chạy chữa cho Thuần. Thảm kịch của mạng, thảm kịch của thế cục đang quấn lấy chặt đứa trẻ mười bảy với Bao nhiêu hoài bão và mong ước ấy… Chị Sâm đã và đang cần sự chung tay giúp đỡ của mọi người để hy vọng kéo dài sự sống cho cháu Thuần.

Ngày Thuần vào viện, cái sổ đỏ của gia đình cũng đem đi vắt để vay tiền thuốc thang cho Thuần nhưng với căn bệnh ung thư quái quỷ số tiền vay cũng không đủ để kéo dài thêm một ngày sống của Thuần.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét